Đại giang chảy về đông, gió thu lướt qua nguyên dã vạn người tụ hội, giữa sân bãi trống trải, bạch bào công tử tay cầm đao đứng thẳng, phong thái đang độ rực rỡ.
Đao khách tuổi xế chiều cầm đao ảm đạm rời sân, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn Tế Long Đài cùng đám người huyên náo, đáy mắt muôn vàn suy tư, nhưng chung quy cũng chỉ một câu: Đường giang hồ của ta đến đây là tận rồi.
Tu hành đạo cũng thế, giang hồ lộ cũng vậy, sóng gió cuồn cuộn là thật, tàn khốc vô tình cũng là thật.